Trong bài viết này chúng tôi sẽ giúp các bạn tìm hiểu thông tin và kiến thức về Kể về một kỉ niệm khiến em nhớ mãi hay nhất và đầy đủ nhất
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Làm Em Nhớ Mãi ❤️️ 15 Bài Hay ✅ Những Kí Ức Đẹp Của Mỗi Người Mang Đến Nhiều Cảm Xúc Lắng Đọng Khi Nhắc Lại.
Dàn Ý Kể Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu
Tham khảo mẫu Dàn Ý Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ được chia sẻ sau đây để triển khai bài văn đầy đủ ý nhất.
Mở bài: Giới thiệu kỷ niệm sâu sắc làm em nhớ mãi đến tận ngày nay.
Thân bài:
- Kỷ niệm đó diễn ra ở đâu? Khung cảnh thế nào?
- Những đối tượng nào gắn bó với kỷ niệm của em?
- Kỷ niệm đó mang lại cho em suy nghĩ gì?
- Kỷ niệm của em có phải là hồi ức đẹp không?
Kết bài: Em có suy nghĩ gì về những kỷ niệm đáng nhớ đó.
Tham Khảo Bài 🌿 Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ ❤️️15 Bài Hay
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Làm Em Nhớ Mãi – Bài 1
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Làm Em Nhớ Mãi giúp cho các em có thể tham khảo và trau dồi thêm nhiều kiến thức hay.
“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, để trở về với giấc mơ ngày xưa…”. Đó là câu hát được trích từ ca khúc Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của ca sĩ Lynk Lee. Đó là nỗi lòng chung của rất nhiều người trên thế giới này. Nỗi lòng ấy chẳng có gì lạ khi những ngày tháng tuổi hồng mộng mơ ấy quá đẹp đẽ, quá tuyệt vời. Và nó càng lung linh hơn khi nó đã trôi qua là không trở lại. Nó chỉ có thể trở lại trong hồi tưởng của mỗi người. Cũng như em, mỗi buổi trưa hè, lại nhớ mãi về kỉ niệm năm đó.
Còn nhớ hồi đó, em là cô bé học lớp 1 nhỏ con nhưng nghịch ngợm. Bà thường ví em là một chú khỉ đáng yêu. Thuở đó, ngủ trưa là một cực hình đối với em cũng như các bạn nhỏ khác. Cứ chờ bố mẹ ngủ say, em sẽ lẻn qua bờ rào thưa phía sau nhà, chạy ra bụi tre đầu làng, tụ tập cùng các bạn. Ngồi dưới bóng mát của cây tre, tránh đi cái nắng oi ả của mùa hè, chúng em ngồi tụm lại với nhau nói đủ thứ chuyện trên đời. Rồi bắt đầu nghĩ ra đủ trò để chơi. mà em mê nhất chính là trò bện đồng hồ từ lá tre gà.
Những chiếc lá tre dài, qua bàn tay điệu nghệ của những đứa trẻ trở thành chiếc đồng hồ xinh đẹp màu xanh. Thế nhưng em lại rất vụng về, mãi chẳng làm được. Những chiếc lá cứ bị nhàu đi trong tay em mà mãi chẳng thành hình. Những đứa trẻ khác thấy vậy, lén tụ vào cười khúc khích khiến em ngượng chín cả mặt.
Chỉ riêng Cúc là không như vậy. Cậu ấy vẫn kiên trì làm cô giáo nhỏ, dạy em bện đồng hồ. Suốt bao buổi trưa hè, dưới bóng mát tre ngà, hai cô trò nhỏ cần mẫn dạy nhau đan lá. Dưới sự chỉ bảo của Cúc, cuối cùng em cũng đan thành công một chiếc đồng hồ lá tre đầu tiên. Tuy nó rất xấu nhưng vẫn là thành quả tuyệt vời mà em cố gắng bao lâu. Cuối cùng, em đã đem chiếc đồng hồ đó tặng cho Cúc, còn Cúc đan một chiếc khác tặng cho em. Còn bảo là đó là cặp đồng hồ tình bạn, chỉ cần còn giữ nó thì sẽ mãi không xa nhau.
Đến bây giờ, gốc tre vẫn còn đó, chiếc đồng hồ ngày nào tuy đã héo khô, nhưng vẫn được em cất giữ cẩn thận. Nhưng còn Cúc thì đã rất lâu rồi em chẳng được gặp. Vì cuối mùa hè năm đó, Cúc theo gia đình sang Mĩ định cư. Ngày chia tay đó, nắng hạ đỏ rực như đỏ lửa, nhưng lòng em thì nguội lạnh dần. Từ đó đến nay, bao mùa hạ đã đi qua, cảnh xưa vẫn vậy, chỉ là người đã rời đi. Nhưng em vẫn tin chắc rằng, một ngày nào đó, Cúc sẽ trở về, chúng em sẽ ôm nhau thật lâu, rồi lại ngồi xuống nơi gốc tre này, đan lại từ đầu chiếc đồng hồ tình bạn.
Kỉ niệm đó là mảnh ghép đẹp nhất, trân quý nhất của em về những ngày tháng tuổi thơ đã trôi qua. Em luôn nhớ về nó để hoài niệm, nhưng cũng để tiến tới tương lai phía trước. Một tương lai sáng rỡ với những đoàn tụ và hạnh phúc.
Chia Sẻ 🌿 Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Và Thầy Cô ❤️️15 Bài Văn Hay
Kể Về Một Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Chi Tiết – Bài 2
Kể Về Một Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Chi Tiết là tài liệu tham khảo hữu ích giúp các em có thể ôn tập cho kì thi của mình tốt nhất.
Tuổi thơ là gì nhỉ? Mà khiến ai cũng khắc khoải nhớ nhung. Nó là những ngày tháng của vô ưu và điềm mật. Những đứa trẻ bước qua khung trời màu hồng ấy trước khi đến với thế giới trưởng thành. Và em thật may mắn khi được tận hưởng trọn vẹn những ngày tháng tuổi thơ với những kỉ niệm đẹp đẽ.
Tuổi thơ của em đúng nghĩa nhất chính là những năm tháng còn sống ở quê với bà. Khi đó, không có nỗi lo về bài vở, về tương lai, chỉ có những buổi rong chơi tưởng như dài bất tận. Những ngày tháng ấy trong em giống như một cuốn phim cũ, mờ mờ ảo ảo, niềm vui thì rõ mà hình ảnh thì mịt mờ. Duy chỉ có những kỉ niệm cùng bà ra vườn là rõ nét vô cùng. Nhà bà em phía sau có một khu vườn nhỏ, ở đó bà trồng đủ các loại rau xanh mướt, mà em ấn tượng nhất là giàn mồng tơi.
Khi quả mồng tơi chín, nó sẽ chuyển thành màu tím. Những khi theo bà ra vườn, bà thì cần mẫn hái rau bó thành từng bó nhỏ đem ra chợ bán. Còn em thì ngồi hái từng hạt mồng tơi, bóp nát, hứng nước vào một gáo dừa khô. Từng giọt, từng giọt, tích thành một vũng nước nhỏ màu tím. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm em vui sướng lắm rồi.
Em dùng nó làm nước màu để vẽ lên sân, lên tàu lá chuối, lên cả bức tường lổ đổ phía trước nhà. Chỉ một lát sau, nước khô đi, em lại vẽ thêm lớp mới. Đến khi bà xong việc, lại hiền từ dẫn em ra cạnh giếng rửa sạch tay rồi lại vào nhà. Chỉ mỗi trò chơi ấy thôi, mà em chơi suốt cả tuổi thơ không thấy chán.
Giờ đây bà đã đi xa rồi, em cũng đã khôn lớn. Đôi lúc về quê giỗ bà, em lại ra vườn, tìm gốc mồng tơi cũ để chơi lại trò chơi ấy. Nhưng chẳng hiểu sao em không thể nào cười vui được như khi xưa nữa. Có lẽ vì cảnh vẫn còn nguyên nhưng con người thì đã thay đổi. Chính điều đó khiến kí ức tuổi thơ trở nên trân quý vô cùng. Bởi nó là thứ chỉ có thể hồi tưởng lại chứ không thể trải qua một lần nữa.
Đọc Thêm 🌿 Những Kỉ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường Mến Yêu❤️️ Ngoài Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ
Kể Về Một Kỉ Niệm Ấu Thơ Mà Em Nhớ Mãi Hay Nhất – Bài 3
Kể Về Một Kỉ Niệm Ấu Thơ Mà Em Nhớ Mãi Hay Nhất được SCR.VN chọn lọc và chia sẻ đến các bạn đọc sau.
Năm nay, em đã là học sinh lớp 6 nhưng những kỉ niệm hồi còn thơ ấu em không bao giờ quên. Trong những kỉ niệm ấy có chuyện rèn luyện chữ viết hồi em học lớp 3. Em trở thành học sinh giỏi Văn cũng là nhờ một phần vào những ngày rèn luyện gian khổ ấy.
Trong các môn học, em sợ nhất môn Chính tả vì chữ em rất xấu. Mỗi khi đến giờ chép Chính tả theo lời cô đọc, em thấy khổ sở vô cùng. Chưa bao giờ em đạt điểm cao môn này. Nhiều buổi tối, em giở tập, lặng nhìn những điểm kém và lời phê nghiêm khắc của cô giáo rồi buồn và khóc. Mẹ thường xuyên theo dõi việc học tập của em. Biết chuyện, mẹ không rày la trách mắng mà ân cần khuyên nhủ:
Con lớn rồi, phải cố tập viết sao cho đẹp. Ông bà mình bảo nét chữ là nết người đấy con ạ ! Em ngẫm nghĩ và thấy lời khuyên của mẹ rất đúng. Vi thế em quyết tâm tập viết hằng ngày, đến bao giờ chữ em trở nên sạch đẹp mới thôi.
Em tự đề ra cho mình kế hoạch mỗi ngày dành ra một tiếng đồng hồ tập chép. Trước hết, em chép lại những bài tập đọc trong sách giáo khoa. Sau đó, tập chép những bài thơ ngắn. Mẹ dạy em cách cầm bút sao cho thoải mái để viết lâu không bị mỏi tay. Em học theo và đã quen dần với cách cầm bút ấy.
Mỗi bài, em viết nhiều lần ra giấy nháp, khi nào tự thấy đã tương đối sạch đẹp thì mới chép vào vở. Xong xuôi em nhờ mẹ chấm điểm. Những bài đầu, mẹ chi cho điểm 5, điểm 6 vì em viết còn sai Chính tả và nét chữ chưa đều. Em không nản chí, càng cố gắng hơn. Đến bài thứ chín, thứ mười, em đã có nhiều tiến bộ. Những dòng chữ đều đặn, ngay hàng thẳng lối hiện dần ra dưới ngòi bút của em. Mẹ không ngừng động viên làm cho em tăng thêm quyết tâm phấn đấu.
Lần đầu tiên được cô giáo cho điểm mười Chính tả, em vô cùng Sung sướng. Cô giáo khen em trước lớp và khuyên các bạn hãy coi em là gương tốt để học tập. Em luôn nhớ lời mẹ và thầm cảm ơn mẹ. Em cầm quyển vở có điểm 10 đỏ tươi về khoe với mẹ. Mẹ xoa đầu em nói: Thế là con đã chiến thắng được bản thân. Con đã trở thành người học sinh có ý chí và nghị lực trong học tập. Mẹ tự hào vệ con. Ba con biết tin này chắc là vui lắm!
Từ đó, cái biệt danh Tuấn gà bới mà các bạn tinh nghịch trong lớp đặt cho em không còn nữa. Tuy vậy, em vẫn kiên trì tập viết để nét chữ ngày một đẹp hơn. Sau Tết, em sẽ tham gia hội thi Vở sạch chữ đẹp do trường tổ chức. Đúng là Có chí thì nên, Có công mài sắt có ngày nên kim, phải không các bạn?
Xem Thêm 🌿 Kể Về Một Kỉ Niệm Với Thầy Cô Giáo Mà Em Nhớ Mãi ❤️️15 Bài
Kể Về Một Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Làm Em Nhớ Mãi Ngắn – Bài 4
Kể Về Một Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Làm Em Nhớ Mãi Ngắn gọn, súc tích thể hiện qua từng câu văn, hình ảnh miêu tả chi tiết và hấp dẫn.
“Thời thơ ấu”, mỗi khi nhắc đến ba từ ấy, trái tim em lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm tuôn trào nhưng chỉ có những cách diều là em nhớ mãi. Ôi! “những cánh diều” thuở nào.
Nhớ những buổi trưa hè, lũ trẻ trong làng tụ tập lại thả diều thi. Chúng chạy lấy trớn để những cơn gió nồm nâng cánh diều lên. Ôi! Hạnh phúc biết bao khi thấy con diều của mình từ bay lên, đùa giỡn với cơn gió. Em cùng mấy đứa bạn trong xóm cùng nhau hò hét tranh đua. Có đứa diều tốt, bay cao nhất, nó cứ nổ mãi. Rồi khi có một con diều nào đó vươn lên đứng nhất thì mặt nó tức lắm, cố gắng đánh rớt con diều đáng ghét kia. Có anh không may sở hữu một chiếc diều dỏm.
Vừa lên trời đã chống mũi xuống đất. Có chiếc chạy hụt hơi mà chỉ quay tròn. À, mà nói vậy chứ không phải thứ hạng cánh diều chỉ dựa vào diều tốt hay dỏm mà một phần còn nhờ tài nghệ của dân thả diều. Trong lúc thả với tay điêu nghệ, em đã được chúng chỉ cho vài chiêu nâng diều. Nào là khi diều rơi thì giựt giựt đôi tay, nào là khi thả diều thì phải cầm theo keo và một ít dây diều.
Nếu thấy hôm ấy gió mạnh thì gắn thêm một đoạn dây vào dây diều, còn nếu gió nhẹ diều bay không nổi thì gỡ một ít dây ra cho nó nhẹ… Nhờ những kinh nghiệm quý báu đó mà thi thoảng em cũng được biệt hiệu “vua thả diều”. À, mà hình như em chưa nói cái chuyện này thì phải, chả là khi cuối buổi thả, diều nào bay cao nhất thì người thả sẽ được cái biệt hiệu quý báu ấy.
Bây giờ, cánh diều thuở nào đã bị xếp xó để nhường thời gian cho những cua kèm liên hồi. Tuy rằng, em không còn được chạy nhảy trên cánh đồng đầy rơm rạ nữa. Những cảm giác bay bổng cùng cánh diều sẽ không bao giờ phai nhạt trong kí ức của em mãi mãi…
Xem Thêm Bài 🌵 Hãy Kể Một Kỉ Niệm Khó Quên Về Tình Bạn ❤️️15 Bài Văn Hay
Bài Văn Kể Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Điểm 10 – Bài 5
Xem thêm: Rất Hay: Hướng dẫn cách vẽ mặt trăng từng bước vô cùng đơn giản
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Điểm 10 để lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho các bạn đọc dưới đây.
Chiều hôm nay, trời lại mưa to, ngồi trong nhà nhìn ra màn mưa trắng xóa, những kí ức về tuổi thơ năm nào lại dội về trong tâm trí em.
Thuở ấy, khu nhà em vẫn chưa được sát nhập vào thành phố, nên vẫn còn nông thôn lắm. Thế hệ chúng em, những đứa trẻ trước khi vào lớp 1 không đi học thêm toán, học múa ba lê hay học đàn, học võ… Mà chỉ vui chơi suốt ngày. Những đứa trẻ trong xóm, cùng tuổi hoặc không cùng tuổi sẽ tụm lại với nhau và cùng rong chơi. Và em, đã may mắn khi có ba cô bạn cùng tuổi chơi với nhau trong suốt những năm tháng thần tiên ấy.
Hồi đó, máy tính, trò chơi chưa nhiều, hiện đại và phổ biến như bây giờ. Chúng em vẫn thích thú với những trò chơi dân gian như đuổi bắt, nhảy dây, đan vòng… Bất kì cành cây, dòng nước, bông hoa, chú chó nhỏ.. nào cũng có thể là món đồ chơi hấp dẫn với chúng em. Và nơi nào cũng có thể là tụ điểm lý tưởng cho đám nhóc tì ham vui ấy. Đó là gốc cây khế sau vườn, sân nhà văn hóa thôn, bụi tre ngoài ruộng, sau đống rơm khô, bên bờ hồ sen… Mà kể cũng lạ, dù rong chơi suốt ngày, lại đôi khi quên mũ, quên áo, vậy mà đứa nào cũng khỏe re, tí tởn suốt ngày.
Những kỉ niệm thời xưa bé ấy kể ra thì nhiều lắm, mà có những cái em chẳng nhớ rõ nữa. Chỉ có cái cảm xúc sung sướng, hồ hởi ấy là vẫn vẹn nguyên. Chỉ duy nhất kỉ niệm về những lần tắm mưa hồi đó là em mãi không thể quên. Những buổi chiều mùa hạ năm đó, thường có các cơn dông ập đến bất ngờ. Khi mây đen ủn ỉn kéo về, gió lạnh thổi từng cơn, cả bọn trẻ sẽ sung sướng nhận ra, sắp có mưa rào. Đấy, chẳng cần sách vở thì chúng em cũng biết được điều đó.
Và rồi, thay vì chạy về nhà để trú mưa, cả bọn sẽ chạy ra vườn chuối, tìm một chiếc lá chuối thật là to, đủ che đầu bốn đứa nhóc con. Rồi dùng nó làm ô che, đi dưới cơn mưa. Vì lá to cũng không thể che đủ bốn người, nên chúng em phải đứng sát vào nhau, dịch từng chút một dưới màn mưa. Dù thế, tiếng cười vang khúc khích vẫn đều đều vang lên, át cả tiếng mưa. Và chỉ một lát sau, gió thổi mạnh, mưa bay ngang, sẽ có đứa ướt tóc, đứa ướt áo, đứa ướt quần, chiếc lá chuối chợt trở nên vướng víu.
Thế là, chiếc “ô xanh” đó bị vứt xuống lề đường. Còn chúng em thì la hét, nhảy nhót sung sướng dưới mưa. Cảnh ấy, thường được chúng em gọi là tắm mưa. Những dòng nước mát lạnh tưới ướt hết cả người. Con đường cũng có đầy những vũng nước, và trơn trượt. Có đứa trượt chân, vồ ếch một cái rõ đau, nhưng thấy bạn cười phá lên thì cũng khì khì cười theo.
Rồi đứa này kéo đứa kia, ai cũng lấm lem hết cả. Duy chỉ có nụ cười rạng rỡ trên môi là vẫn như thế mà thôi. Tạnh mưa trở về nhà, đứa nào cũng bị mẹ mắng cho một trận. Ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng đứa nào cũng mong chờ một cơn mưa rào nữa ập đến.
Bây giờ, em đã lớn rồi, việc học tập khiến em không còn thời gian để rong chơi nhiều như trước nữa. Thế nhưng những người bạn năm đó thì vẫn luôn ở cạnh em, cùng em chia sẻ bao vui buồn. Đó thật là một điều vô cùng tốt đẹp. Những kỉ niệm bên các bạn thuở ấu thơ ấy, đã một đi không thể trở về. Nhưng em sẽ mãi luôn nhớ rõ, luôn khắc ghi nó sâu trong tim mình. Để không bao giờ lãng quên những ngày tháng thần tiên mình đã từng trải qua.
Chia Sẻ Bài 🌵 Hãy Kể Một Kỉ Niệm Khó Quên Về Tình Bạn Văn Mẫu Lớp 5 ❤️️ Ngắn
Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Hồi Ấu Thơ Ý Nghĩa – Bài 6
Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Hồi Ấu Thơ Ý Nghĩa mang đến nhiều cảm xúc khó tả trong lòng các bạn đọc dưới đây.
Thời thơ ấu, mỗi người đều có rất nhiều những kỉ niệm đẹp đẽ. Đó là hành trang để chúng ta bước vào cuộc sống trong tương lai. Bản thân tôi cũng có những kỉ niệm như vậy. Tôi sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc. Tôi luôn nhận được tình yêu thương từ mọi người thân trong gia đình. Nhưng người gắn bó nhất với tôi là anh trai. Năm nay, anh hai mươi tuổi. Là sinh viên đại học nên thỉnh thoảng cuối tuần anh mới được về thăm nhà.
Nếu nói đến học lực thì anh là một tấm gương điểm sáng để cho lũ trẻ em hàng xóm noi theo. Khi còn nhỏ, tôi thường theo anh đi chơi. Tuổi thơ của tôi đã rất vui vẻ khi có anh ở bên. Tôi còn nhớ nhất về một kỉ niệm khi tôi lên năm. Một lần, trên đường đi học về. Tôi bị một nhóm trẻ con trong xóm trêu chọc. Lúc đó, tôi chỉ biết chạy về nhà ngồi một góc và khóc lóc.
Anh trai liền đến hỏi han. Khi biết chuyện, anh đã hứa sẽ giúp tôi “trả thù”. Không biết anh đã nói gì, nhưng nhóm trẻ con trong xóm đã đến xin lỗi. Và từ đó trở đi, chúng không dám bắt nạt tôi nữa. Trong lòng tôi thầm khâm phục anh.
Nhiều lúc rảnh rỗi không phải đi học, anh thường đưa tôi đi ra đồng thả diều, câu cá, học bơi… Anh còn dạy tôi học võ nữa. Anh bảo con gái phải biết tự bảo vệ bản thân mình. Biết bao nhiêu là kỉ niệm đẹp đẽ như vừa mới xảy ra thôi. Những năm anh học đại học, phải xa nhà thường xuyên, tôi thấy nhớ anh. Nhớ những lúc anh nấu cơm dỗ tôi ăn khi tôi bị ốm còn bố mẹ bận công chuyện, những lần anh dạy tôi học bài…
Những kỉ niệm thời thơ ấu khiến tôi cảm thấy nhớ mãi. Đối với tôi, anh trai chính là một người vô cùng quan trọng. Tôi mong rằng hai anh em sẽ luôn yêu thương nhau.
Xem Thêm ⏩ Kể Lại Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Tình Bạn ❤️️15 Bài Văn Hay
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Mà Em Nhớ Mãi – Bài 7
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Mà Em Nhớ Mãi giúp các em có thể học hỏi để nâng cao kĩ năng viết của mình.
Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình bạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.
Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này…
Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt.
Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các bạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt.
Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng nép một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.
Tuy bây giờ đã học cấp II những kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.
Đọc Thêm Bài ⏩ Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Đối Với Một Con Vật Nuôi Mà Em Yêu Thích❤️️ Ngắn
Kể Một Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Ấn Tượng – Bài 8
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Ấn Tượng được nhiều bạn đọc quan tâm và chia sẻ trên các diễn đàn văn học sau đây.
Mỗi chúng ta khi lớn lên, đều bỏ lại đằng sau mình một thời thơ ấu biết bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần ham chơi quên cả giờ về, hay những lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Những kỉ niệm về người anh họ của em khiến em nhớ mãi không thể nào quên.
Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi đi theo sau. Nhưng khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng. Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xóa. Nhưng lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc thét lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Đặc biệt, tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay lên bầu trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chiều tôi là thế nhưng tính lẻo nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bỗng nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng. Những quả roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi.
Anh đứng ngước mắt lên và lắc đầu: “Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em”. Tôi nhất quyết “Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi giống thế này”. Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đập loạn xạ. Tôi biết, anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng.
Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: “Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó”. Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành rơi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái được dùng chùm roi tôi thích.
Nhưng khi đang hái thì anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: “Anh có đau không?” anh gượng cười, nói: “Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm”. Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân…
Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: “Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ”. Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.
Chia Sẻ ⏩ Kể 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Trong Đời Học Sinh ❤️️ 15 Bài Hay
Kể Về Kỉ Niệm Đáng Nhớ Thời Thơ Ấu Ngắn Gọn – Bài 9
Kể Về Kỉ Niệm Đáng Nhớ Thời Thơ Ấu Ngắn Gọn cùng với lối kể chuyện hấp dẫn, cách sử dụng từ ngữ linh hoạt và sáng tạo.
Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy…
Năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con. Mẹ nó không chịu được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó.
Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi:Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?
Xem thêm: Phân tích bài thơ về tiểu đội xe không kính Báo QĐND
Bé Nhi nói: Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh! Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre nghe thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông. Tôi chọn lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. Nhưng con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói:
Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi!
Tôi vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vượt chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng “sụt” chân tôi trượt phải một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may con thuyền không nát. Bé Nhi mặt tái mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe tôi nói:
Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sông. Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về. Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều. Ngay hôm bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả.
Nhưng chiếc thuyền đã không không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông. Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi các bạn ạ!
Đọc Thêm Bài ⏩ Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em ❤️️15 Bài Văn Hay Nhất
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Của Em Giàu Cảm Xúc – Bài 10
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Của Em Giàu Cảm Xúc gợi ý cho các bạn đọc nhiều ý văn thú vị để hoàn thiện bài văn của mình.
Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi lội.
Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những đoạn rất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà.
Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấy thằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân (chúng tôi thường đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó). Buổi trưa trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau, nhanh chóng ra chỗ hẹn.
Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấy sẽ no đòn.
Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. ì làm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trời. Lúc này, Thắng – thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng:
Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi. Trò gì vậy? Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi. Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp. Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói: Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm giờ.
Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức đầu tiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn cũng chẳng bao giờ chịu thua ai.
Thắng chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô: Một. Hai. Ba. Bắt đầu!
Ùm!… Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi reo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ: 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi.
Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau Thắng mới lên tiếng:
Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ.
Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ mà. Ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên.
Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn ạ.
Xem Thêm ⏩ Kể Về Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Bạn Thân ❤️️15 Bài
Kể Về 1 Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Văn Ngắn – Bài 11
Kể Về Một Kỉ Niệm Hồi Ấu Thơ Văn Ngắn được nhiều bạn đọc quan tâm và chia sẻ sau đây, cùng đón đọc ngay nhé!
Ôi! Thời gian sao trôi qua nhanh thật đấy. Mới tung tăng vui chơi, vô tư thì giờ đây tôi đà là học sinh lớp bảy rồi. Tôi thực sự rất nhớ những chuyến vui chơi của tôi lúc nhỏ. Lúc ấy, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều và tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ.
Tết trung thu vừa rồi đã khiến tôi sực nhớ đến chuyện lúc tôi bốn tuổi. Ngày trước Tết trung thu, ba mẹ dắt tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen vào được một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, đa dạng về hình dạng, kiểu dáng tôi hoa cả mắt. Ba bảo: “Văn! Con lựa một chiếc đi”. Chà chà, biết lấy chiếc nào đây? Nhìn quanh ca tiệm rồi lên tiếng rất nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. “Sao, lựa nhanh đi con” – Mẹ tôi thúc giục.
Lại đứng nhìn quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện chú bướm màu hồng xinh xinh đang núp bên anh Siêu nhân, vốn thích màu hồng, vừa thấy nó là tôi chỉ vào nó và đòi mua nó cho bằng được. Chú bán hàng lấy bé Bướm ra cho tôi. Ôi! Nó dễ thương làm sao ấy. Mặc dù nó không to bản như con bướm bên tiệm kia, nhưng nó thật sự rất ấn tượng đối với tôi.
Cả thân nó màu hồng, đôi cánh hồng nhạt, thêm vào đó là những sợi dây tua rua trông thật là thích mắt. Hai cọng râu cong cong rất đáng yêu. Nó là lồng đèn điện tử, mỗi lần tôi bật công tắc lên là nó chạy vòng vòng, ánh sáng rực rỡ cả xung quanh. Tôi thích lắm các bạn à!
Đêm đó tôi cảm thấy rất vui. Tối đến, tôi không tài nào ngủ được. Nằm trên chiếc giường nhỏ bé, tôi cứ xoay qua xoay lại, trằn trọc mãi. Có vô số câu hỏi đặt trong đầu tôi: “Tết trung thu là như thế nào nhỉ?”, “Có vui không ta?”, suy nghĩ miên man rồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, tiếng ồn vang lên ở ngoài rộn vang cả khu xóm, à, thì ra là đám con nít trong xóm đang chuẩn bị cho tối nay Tết trung thu ấy mà.
Vừa thấy tôi bước xuống phòng khách, mẹ cầm trên tay chiếc đầm màu đỏ nhạt lai vàng, nói: “Văn! Thử xem bộ này có hợp với con không ?”. Áo mới, a, đã quá đi mất. Tôi bỗng trở nên thích cái Tết này hẳn. Có đồ chơi mới nè, có quần áo mới nữa nè, còn được thưởng thức món bánh trung thu thơm ngon nữa chứ. Tối đến, con hẻm yên ắng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những chiếc lòng đèn của mọi người hòa hợp lại tạo nên nhiều màu sắc và đầy thú vị.
Những bài hát trung thu vang lên, những đứa trẻ con xách theo lồng đèn của mình chạy vòng vòng trong hẻm. Người lớn thì dọn đồ ăn, trà bánh ra gần cửa để ngắm trăng, trò chuyện. Giờ đây những khoảnh khắc ấy vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi. Mong rằng, những truyền thống văn hóa tốt đẹp này sẽ luôn được mọi người trân trọng và giữ gìn.
Chia Sẻ Bài 💧 Kể Lại Những Kỉ Niệm Ngày Đầu Tiên Đi Học ❤️️15 Bài Ngắn Hay
Tả Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Văn Mẫu Ngắn – Bài 12
Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Hồi Ấu Thơ Ý Nghĩa sẽ giúp các em học sinh rèn luyện được kĩ năng diễn đạt bài văn hay nhất.
Tuổi thơ của tôi là cả một bầu trời đầy nắng gió với những cánh diều bay khắp triền đê triền. Nơi ấy, tôi đã có thời thơ ấu thật đẹp bên tiếng sáo diều, nó như chắp cánh cho tâm hồn tôi.
Ở quê tôi, để có được một cánh diều ưng ý, người ta phải mất rất nhiều công sức lựa chọn tre làm khung diều rồi rất kỳ công gọt đẽo được một cặp sáo sao cho có âm thanh hay nhất. Nhưng đó là công việc của người thợ làm diều chuyên nghiệp. Còn với lũ trẻ con chúng tôi, mùa hè sẽ là thời điểm thích hợp làm diều và thả diều. Công việc này rất đơn giản. Tre thì đã có sẵn, chỉ việc lựa cành dẻo, để khi uốn thành khung, sao cho tre không bị gãy.
Sau khi uốn khung xong, chúng tôi sẽ dán giấy và gắn đuôi cho diều. Giấy dán cũng không phải mua vì chúng tôi tận dụng những quyển vở không còn xài. Đuôi diều thì chỉ việc cắt dài giấy ra rồi dùng keo kết lại với nhau. Tuỳ theo kích cỡ của diều, ta có thể nối đuôi dài hay ngắn. Và cuối cùng cũng là công việc khó nhất tìm dây thả diều.
Sự lựa chọn đơn giản nhất với tôi là vào trong giỏ kim chỉ của mẹ tôi, lấy trộm một cuộn chỉ để làm dây diều. Và thường sau mỗi lẫn hả hê với lũ bạn cùng cánh diều no gió của mình, tôi sẽ bị một trận đòn từ mẹ, nhưng điều ấy với một thằng con trai như tôi dường như chẳng vấn đề gì, vì lúc đó tôi vẫn còn ham chơi lắm.
Thời điểm thích hợp nhất mà chúng tôi chọn để thả diều là lúc chiều muộn. Khi ấy nắng không còn gắt, và trong chúng tôi đứa nào cũng có thể chạy như bay ra khỏi nhà mà không sợ bố mẹ mắng vì cứ đầy nắng suốt cả mùa hè. Triền đê là nơi tụ tập của lũ trẻ chúng tôi. Đứa lớn, đứa bé láo nháo trên tay cầm con diều to nhỏ khác nhau háo hức chuẩn bị chờ đến lượt mình được thả. Vì thả diều cần hai người, nên chúng tôi sẽ có một chiến binh sẵn sàng “chạy mồi” một quãng để cho diều lên gặp gió.
Lúc này người cầm dây diều phải thật vững tay để có thể giữ chắc dây diều, và khéo léo thả thêm dây để diều bay được lên cao cho đến khi diều ở độ cao nhất định chúng tôi sẽ buộc diều lại. Sau khi cố định được dây diều, chúng tôi nằm trên triền đê, ngước mắt lên nhìn những cánh diều đang vi vu trong gió. Cái cảm giác mát mẻ, lâng lâng như muốn bay lên cùng diều.
Xem thêm: Ý nghĩa của tên Đan và những tên đệm hay cho con gái tên Đan
Thường chúng tôi sẽ trở về nhà sau khi trời đã tắt nắng, khi nghe tiếng mấy cô, mấy chị dưới đồng gọi, nhưng lúc ấy trong tâm trí những đứa như tôi có một phần đang bay lơ lửng cùng cánh diều. Và cũng chính cái cảm giác đó đã khiến tôi đến tận bây giờ không sao quên được mỗi khi nhìn thấy một cánh diều đang bay trong gió.
Tuổi thơ tôi là một bầu trời chiều với những cánh diều căng gió.Giữa một trời diều khiến tôi ngây ngất, tôi đã thấy tâm hồn mình được thả và bay. Bây giờ, tôi đã lớn lũ bạn tôi cũng chẳng còn í ới gọi nhau đi thả diều như ngày trước, nhưng trong tâm trí tôi những cánh diều vẫn là những kí ức đẹp, gợi nhớ đến những kỉ niệm ngọt ngào nhất của thời thơ ấu.
Tặng Bạn 🌵 Thẻ Cào Miễn Phí ❤️ Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất
Kể Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Lớp 8 Hay – Bài 13
Kể Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Lớp 8 Hay là tài liệu tham khảo hữu ích để các em ôn tập thật tốt.
Thời thơ ấu trong mỗi người đều có những kỉ niệm khó quên, tôi cũng vậy. Thời thơ ấu trong tôi đó là những ngày tháng hạnh phúc bên ông bà ngoại vào mỗi dịp nghỉ hè.
Khi mỗi năm học kết thúc, điều tôi mong chờ nhất đó là được bố mẹ cho về quê thăm ông bà ngoại. Tôi còn được ở đó chơi suốt ba tháng hè. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã được trải qua những ngày tháng thật tuyệt vời. Đó là những buổi sáng thức dậy thật sớm để cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới.
Đó là những bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá… ngoài đồng. Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ.
Đó là kỉ niệm xảy ra vào mười tôi năm tuổi. Khi ấy em cùng với các bạn trong nhóm rủ nhau đi ra con sông gần làng câu cá. Cả nhóm chuẩn bị mọi vật dụng xong xuôi liền cùng nhau ra sông. Tôi cùng anh Hùng – một anh hàng xóm gần nhà ngồi xuống ven sông câu cá. Mấy bạn khác thì rủ nhau xuống sông thi đấu bơi lội với nhau.
Cuộc thi đấu dường như diễn ra rất sôi nổi. Tôi ngồi câu cá được một lúc nhưng đã cảm thấy không yên. Chính vì vậy, tôi quyết định bỏ cần câu ở lại và chạy ra xem. Cuộc đấu lúc này chỉ còn lại hai người, Lâm – em của anh Hùng và Hoàng. Nghe mấy đứa bạn nói, cả hai đều là những “quán quân bơi lội” cừ khôi. Và đã từng là đối thủ của nhau trong một giải thi đấu bơi lội của huyện. Cả hai đều không mấy có thiện cảm với người còn lại.
Sau khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Hai đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Bỗng nhiên Lâm bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Lâm bị chuột rút rồi”.
Mọi người ở trên bờ lo lắng dõi theo Lâm. Tôi cũng vậy. Dường như Lâm đã bị chuột rút thật, cậu vùng vẫy trong nước rồi kêu cứu. Có ai đó đang định nhảy xuống cứu Lâm. Thì nhanh như cắt Hoàng cách không xa liền lao vào cứu bạn. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi cả hai lên bờ an toàn và Lâm được cứu kịp thời nên không sao cả.
Cuộc thi đã kết thúc bằng một tiết mục cứu người đầy ngoạn mục. Ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ về tinh thần nghĩa hiệp của Hoàng. Tuy đó là một trận thi đấu không do chúng tôi tổ chức ra thôi. Nhưng ai cũng cảm thấy khâm phục tấm lòng của Hoàng. Và tin chắc rằng trong tương lai, Hoàng có thể trở thành một vận động viên bơi lội cừ khôi nếu cậu ấy đam mê nó. Kết thúc ngày hôm đấy, tôi thấy Hoàng và Lâm cũng trở nên thân thiết hơn.
Một kỉ niệm thật đáng nhớ mà tôi được chứng kiến đã giúp cho tôi nhận ra bài học to lớn về tình bạn. Tôi sẽ còn nhớ mãi kỉ niệm này như một kí ức đẹp trong cuộc đời.
Chia Sẻ Cách 🌵 Nhận Thẻ Cào 50k Miễn Phí ❤️ Kiếm Thẻ Cào Free
Kể Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Lớp 9 Đặc Sắc – Bài 14
Kể Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Lớp 9 Đặc Sắc, một chủ đề hay và gợi lại nhiều cảm xúc trong lòng mỗi người.
Thời thơ ấu là quãng thời gian có biết bao kỉ niệm đáng nhớ, nhiều khi nhớ lại chỉ biết tự bật cười vì sự ngây ngô của mình. Sau mỗi kỉ niệm em thấy mình trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Câu chuyện trong lần bố mẹ em đi công tác chính là kỉ niệm em nhớ mãi không thể nào quên.
Từ nhỏ em chưa bao giờ phải ở nhà một mình, lúc nào bố mẹ luôn ở bên quan tâm, lo lắng cho em từng li từng từng tí. Thế nhưng, có một lần em phải tự chăm sóc cho mình và cô em gái năm tuổi. Đó là vào năm ngoái, cơ quan bố mẹ em có việc bận đột xuất, nên cả hai người phải đi công tác xa một chuyến.
Buổi tối hôm trước vừa nhận thông báo mà sáng hôm sau bố mẹ em đã phải lên đường ra sân bay rồi. Mẹ em vừa chuẩn bị đồ đạc vừa cuống quýt gọi điện cho ông bà ở dưới quê lên trông hai anh em trong mấy ngày hôm đó. Lúc ấy em và em gái chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai đứa tự trông nhau.
Sau khi thu xếp hành lí xong, bố mẹ gọi cả hai đứa xuống dưới bếp để dặn dò. Em thắc mắc: “Sao bố mẹ không dặn luôn ở đây mà phải xuống tận dưới bếp làm gì nhỉ?”. Hai anh em vừa bước vào, mẹ liền nói: Vì bố mẹ gọi gấp quá nên sáng mai ông bà mới bắt xe từ quê lên đây, có thể đến trưa mai ông bà mới đến nơi. Thế nên, sáng mai hai đứa phải tự chăm sóc nhau, tự nấu ăn cho đến khi ông bà lên. Các con đã nhớ chưa?
Nói xong, mẹ dẫn em đến gần tủ lạnh để chỉ cho em vị trí từng loại đồ ăn đã nấu sẵn mẹ đã chuẩn bị. Mẹ còn chỉ cho em cách bật, tắt bếp như thế nào để hâm nóng lại đồ ăn trong tủ. Khi ấy, em cảm thấy rất lo lắng vì chưa bao giờ tự nấu cơm, cũng chưa bao giờ ở nhà một mình, không những thế còn trông cả em gái nữa.
Sáng hôm sau, bố mẹ em xuất phát sớm ra sân bay. Chắc mẹ cũng không an tâm nên dặn đi dặn lại hai anh em ở nhà phải cẩn thận. Hai anh em phải tự ngồi ăn sáng, sau đó em phải tự dọn bàn, rửa bát. Đến gần trưa, ông bà em lại gọi điện nói rằng ông bà bị lỡ chuyến xe sáng nên chiều mới đến nơi. Thế là đến buổi trưa hai đứa phải tự vào bếp nấu ăn. Chẳng hiểu sao lúc bật em không thấy nó lên. Em đã thử bật đi bật lại đúng như cách mẹ dạy nhưng không có tác dụng. Lúc ấy, em chợt hoảng hốt:
Hay là bếp hỏng rồi, có khi nào sẽ dẫn đến cháy nổ không em nhỉ? Em gái em đột nhiên khóc ầm lên, nó cứ luôn miệng nói: Anh ơi em sợ lắm, em sợ lắm! Sắp cháy rồi! Đã thế em lại càng cuống hơn, em chỉ biết kéo tay em chạy thật nhanh xuống phòng bác bảo vệ khu chung cư để kêu cứu. Bác cũng vội vã lên xem tình hình ra sao. Sau một hồi kiểm tra bác nói: Không sao đâu nhé, chỉ là hết gas thôi, hai đứa yên tâm!
Lúc đó em mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến trưa cả hai anh em đều đói meo, biết làm cách nào để hâm lại thức ăn bây giờ. Em đành sang nhấn chuông nhà hàng xóm và nhờ cô hàng xóm nấu hộ, hai đứa còn ăn cơm luôn cùng gia đình cô. Đến chiều ông bà mới lên đến nơi, em kể hết mọi chuyện cho ông bà nghe. Ông bà khen em ngoan, nhanh trí khi biết nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, không những tự chăm sóc mình mà còn chăm sóc cả em gái nữa.
Sau lần ấy, em đã cố gắng tự học, tự làm những công việc đơn giản trong nhà để bố mẹ không phải lo lắng mỗi khi đi vắng. Em thấy kỉ niệm lần đó là một trải nghiệm đáng nhớ đối với em, nó giúp em trưởng thành hơn.
Hướng Dẫn 🌵 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí ❤️️ Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới
Kể Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Bằng Tiếng Anh – Bài 15
Kể Về Kỉ Niệm Thời Thơ Ấu Bằng Tiếng Anh ấn tượng sau đây có thể giúp các em nâng cao kĩ năng diễn đạt câu văn và nâng cao khả năng ngoại ngữ của mình.
I have a memorable childhood which has many experiences. One of the experiences I remember most is the first time I was invited to a birthday party. I was a 6-year-old girl and I had a bestfriend whose name is Lisa. We were very close and seemed we couldn’t live without each other until her birthday.
It was a beautiful morning when Lisa invited me to her birthday party and had no idea about how great her party would be if she didn’t ask me to attend. I was very happy and decided to make my bestfriend surprise by giving her a puppy as a present. Lisa didn’t like dog or any animal but I almost forgot about that. I was confident to give her my present in her birthday and immediately realized that she didn’t like my little dog which I myself chose to buy 3 days ago.
While the party was going on, I stood in a corner of the room and watched how much she loved other normal presents such as teddy bear, dolls or crayons. I felt disappointed but that was not the worst thing. About 20 minutes later, Lisa’s father gave a sign that was the time to taking out a birthday cake. It was the biggest birthday cake I had ever seen. The light went off. As soon as it went on, somebody screamed “It’s a puppy in the cake”. Everyone was surprise and they recognized that was my puppy.
They looked at the puppy and then looked at me. I glanced to Lisa. She said nothing and about to cried. I was very confused and ashamed. I carried my puppy, said sorry to Lisa and ran out of the party. I couldn’t believe that I had just broken my best friend’s birthday cake because of a silly decision. I learned that never bring any animal with me to a party, especially best friend’s birthday party.
It’s an experience that I won’t forget for the rest of my life. Luckily Lisa forgave me and we are still friend up to now. She always reminded me about her 6th birthday and we laughed a lot.
Tạm dịch
Tôi có một tuổi thơ đáng nhớ với rất nhiều kỷ niệm. Một trong những kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là lần đầu tiên tôi được mời đến dự tiệc sinh nhật. Lúc đó tôi là một cô bé 6 tuổi và tôi có một người bạn thân tên là Lisa. Chúng tôi rất thân thiết và dường như không thể sống thiếu nhau cho đến hôm sinh nhật của cô ấy.
Đó là một buổi sáng đẹp trời khi Lisa mời tôi đến bữa tiệc sinh nhật của cô ấy và không hề biết rằng bữa tiệc sẽ tuyệt ra sao nếu cô ấy không mời tôi đến. Tôi rất vui và quyết định làm bạn thân của mình ngạc nhiên bằng cách tặng cho cô ấy một con cún con. Lisa không thích chó hay bất kì loài động vật nào nhưng tôi đã quên mất điều đó. Tôi rất tự tin tặng cho cô ấy món quà vào hôm sinh nhật và ngay lập tức nhận ra rằng cô ấy không thích con chó mà tôi đích thân chọn mua 3 ngày trước.
Trong khi bữa tiệc diễn ra, tôi đứng ở góc phòng và quan sát cô ấy yêu quý những món quà bình thường như gấu bông, búp bê hoặc hộp màu đến bao nhiêu. Tôi cảm thấy rất thất vọng nhưng đó vẫn chưa phải là điều tệ nhất. Khoảng 20 phút sau, bố của Lisa ra hiệu đã đến giờ mang bánh kem ra. Đó là chiếc bánh kem to nhất mà tôi từng thấy. Đèn tắt. Ngay khi nó bật sáng trở lại thì ai đó la lớn “Con chó ngồi trên bánh kem rồi kìa”. Mọi người rất ngạc nhiên và họ nhận ra đó là con chó con của tôi.
Họ nhìn con chó con rồi nhìn sang tôi. Tôi lước nhìn Lisa. Cô ấy không nói gì cả và gần như sắp khóc. Tôi rất bối rối và xấu hổ. Tôi ôm lấy con chó, xin lỗi Lisa và chạy thật nhanh khỏi bữa tiệc. Không thể tin nổi là tôi vừa mới phá tan nát chiếc bánh sinh nhật của bạn thân chỉ vì một quyết định ngu ngốc. Tôi đã học được rằng không bao giờ mang theo bất kì một động vật nào với mình tới các bữa tiệc, đặc biệt là tiệc sinh nhật bạn thân.
Đó là một kỷ niệm mà tôi không bao giờ có thể quên được trong suốt phần đời còn lại. May mắn thay Lisa đã tha thứ cho tôi và cho đến bây giờ chúng tôi vẫn là bạn bè. Cô ấy hay nhắc tôi về chuyện xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật lần thứ 6 ấy và chúng tôi cùng cười to.
Chia Sẻ Bạn Cách 💧 Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí ❤️ Card Viettel Mobifone
Bản quyền nội dung thuộc wonderkidsmontessori.edu.vn
Bài viết liên quan