Trong bài viết này chúng tôi sẽ giúp các bạn tìm hiểu thông tin và kiến thức về Kể lại 1 kỉ niệm đáng nhớ hay nhất được tổng hợp bởi Wonderkids
Chắc hẳn ai cũng có những kỷ niệm, bởi chúng liên quan đến quá khứ nói chung và những điều đã khắc sâu trong ký ức của mỗi người. Vì chủ đề này có vẻ gần gũi nên nhiều học sinh gặp khó khăn trong việc lập dàn ý và triển khai một bài viết. Vì vậy, chúng tôi đã chuẩn bị một bài viết nhằm mang đến những thông tin hữu ích cho các bạn học sinh để có thể viết bài văn kể về kỉ niệm đáng nhớ ấn tượng và hay nhất.
1. Hướng dẫn chuẩn bị dàn ý viết bài:
1.1. Mở bài:
Kể chuyện kỉ niệm với người thân một cách trực tiếp hoặc có thể gián tiếp tuỳ theo khả năng của học sinh.
Ví dụ: Trong cuộc đời chúng ta có những kỷ niệm, những khoảnh khắc không thể nào quên, một trong số đó là những kỷ niệm của bạn với những người thân yêu…).
1.2. Thân bài:
Bối cảnh:
Câu chuyện này xảy ra ở đâu? Mấy giờ? Khi nào? Không gian và thời gian lúc đó như thế nào?
Hãy nói về cảm xúc của bạn lúc đó và thái độ của những người thân yêu của bạn.
Diễn biến câu chuyện:
Câu chuyện diễn ra như thế nào? Cảm giác của mọi người lúc đó như thế nào? Bạn đã có những suy nghĩ và hành động gì tác động đến hoàn cảnh hay mọi người xung quanh?
Lưu ý: Kể chuyện theo một trình tự cụ thể (thường là theo trình tự thời gian) để tránh bỏ sót chi tiết hoặc làm cho câu chuyện trở nên rối rắm, phi logic.
Câu chuyện có kết quả như thế nào? Bạn có rút ra được bài học gì sau câu chuyện đó không?
Xem thêm: Tuổi Ất Sửu 1985 Hợp Màu Gì 2022? – PNJ Blog
Cảm nghĩ của bạn về kỉ niệm đó:
Cá nhân bạn cảm thấy như thế nào thông qua câu chuyện, kỉ niệm đó? Nó đã để lại bài học đáng nhớ, sâu sắc, kỉ niệm buồn hay những niềm vui không thể nào quên?
Bạn học được điều gì từ câu chuyện này? Mối quan hệ của bạn với người thân đó như thế nào trong suốt câu chuyện và sau câu chuyện?
Đưa ra những lời khuyên của bạn cho những bạn đã và đang rơi vào câu chuyện, hoàn cảnh tương tự.
1.3. Kết bài:
Khái quát, tóm tắt lại câu chuyện đã xảy ra đồng thời nêu cảm nghĩ, cảm nhận và suy ngẫm của bạn về kỉ niệm với người đó.
2. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 8 mẫu số 1:
Ai trong chúng ta cũng từng là một đứa trẻ với tuổi thơ chứa đựng biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Dường như với tôi mỗi ngày, mỗi giờ cũng là một kỷ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên, lần tôi nhớ nhất là khi tôi được cô giáo khen vào năm lớp 3.
Lúc đó tôi là một cô bé rất tệ tiếng Việt, đặc biệt là môn viết. Tính cách nghịch ngợm, hiếu động khiến tôi khó có thể ngồi yên viết từng câu sao cho thật súc tích và truyền cảm. Vì vậy, mỗi lớp học viết là một cơn ác mộng thực sự đối với tôi. Và cô Lan cô giáo chủ nhiệm lúc bấy giờ của tôi cũng xếp tôi vào số học sinh cần được quan tâm đặc biệt trong lớp Tiếng Việt. Đó là lý do tại sao việc luyện viết của tôi rất khó khăn.
Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu tôi viết một bài văn về tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc đó, tôi mang vở theo mẹ ra chợ bán hoa, người người tấp nập, sôi nổi nên tôi nhanh chóng quên mất bài tập phải làm. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn bắt tôi phải đối mặt với nó. Như thường lệ, tôi mở cuốn sổ với tâm trạng chán chường và mệt mỏi. Mẹ thấy vậy liền nói:
‐ Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người đi chơi…con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.
Nghe mẹ nói, tôi bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới viết. Lần đầu tiên tôi thấy viết thú vị như vậy. Tôi viết liền mạch cả một bài văn thật dài. Tôi miêu tả vô số những hàng hoa, hàng bánh mứt mà những người bán hàng bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Tôi còn tả lại hình ảnh những cô bé và cậu bé chạy theo mẹ, rồi bối rối trước khung cảnh lấp lánh của khu chợ. Tôi cũng tả những nụ cười rạng rỡ của người bán hoa khi có người mua nữa. Vì vậy, cả hai trang vở của tôi ngay lập tức được lấp đầy bởi chữ viết. Kết thúc bài viết, lòng tôi vui đến lạ thường. Cả tối hôm ấy, tôi cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.
Xem thêm: Bỏ túi những câu tiếng thái giao tiếp cơ bản khi du lịch Thái Lan
Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của em, cô giáo ngừng lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Tôi nín thở quan sát từng cử động của cô. Cô bắt đầu cau mày, rồi đảo mắt, hành động đó khiến tôi cũng lo lắng. Và rồi cô ngừng đọc. Cô giáo không nói gì mà bình tĩnh tiếp tục đọc bài làm của các học sinh khác trong lớp. Tôi đã rất thất vọng vì điều này, rồi tôi nằm xuống bàn. Một lúc sau, cô yêu cầu cả lớp tập trung, cô chậm rãi nhận xét cho cả lớp về ưu nhược điểm của bài viết. Khi viết xong, cô bất ngờ lấy một quyển vở ra đứng trước lớp và nói:
– Lần này thầy muốn cả lớp vỗ tay khen bạn Lan vì bạn ấy viết rất hay. Tuy còn mắc một số lỗi nhỏ nhưng những gì bạn ấy miêu tả và kể lại rất sinh động và thuyết phục. Vậy nên cô đã cho bạn Lan một điểm mười. Cả lớp hãy mượn vở và xem bài của Lan để tham khảo nhé.
Sau đó cô mời tôi lên bục nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của bạn bè, tôi tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng âu yếm nhìn tôi cầm vở quay về chỗ ngồi. Khi đó, cô và các bạn thay nhau vỗ tay chúc mừng. Đó là lần đầu tiên tôi được điểm mười và cô khen tôi trong lớp viết văn. Niềm hạnh phúc và tự hào này không thể diễn tả được. Buổi học hôm đó, người tôi cứ lâng lâng sung sướng hơn cả là vì Tết cũng sắp đến rồi.
Từ hôm đó tôi yêu và say mê viết lách hơn. Mỗi khi cô yêu cầu tôi viết một bài, tôi sẽ nghiên cứu một cách cẩn thận và sau đó tôi viết nó một cách nghiêm túc. Nhờ vậy, kỹ năng viết của tôi đã được cải thiện rõ rệt.
Bây giờ viết văn đã trở thành một môn học thú vị và hấp dẫn đối với tôi. Tất cả đều là vào nhờ sự khen ngợi và hướng dẫn tận tình của cô giáo và các bạn lớp Mười ngày ấy. Mọi người đã cho tôi sức mạnh và sự tự tin để cố gắng hơn nữa. Vì vậy, ký ức đẹp đẽ của ngày hôm đó mãi còn đọng lại trong tâm trí tôi mãi mãi.
3. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 8 mẫu 2:
Ký ức tuổi thơ giống như dòng nước ngọt làm tươi mới tâm hồn. Tôi sẽ không bao giờ quên lần tôi nhận được sự giúp đỡ từ những người xa lạ. Kỷ niệm này đã giúp tôi học cách yêu thương và cho đi nhiều hơn. Trước đây vì nhà xa nên tôi thường phải đi xe đạp đến trường. Tôi lái xe bốn lần một ngày, cả đi lẫn về. Mẹ tôi luôn nói đùa với tôi rằng đi xe đạp làm cho đôi chân của bạn dài ra. Lúc đó tôi không hề buồn vì bố mẹ đã không đưa tôi đến trường được như bao bạn bè khác. Bởi tôi hiểu bố mẹ bận rộn như thế nào.
Hàng ngày tôi vẫn miệt mài đạp xe đến trường. Tuy nhiên, một ngày nọ, chiếc xe bị hỏng trên đường đến trường. Sáng hôm đó, khi dắt xe ra khỏi nhà, tôi thấy có hiện tượng lạ. Nhưng vì sợ trễ nên tôi không để ý. Cuối cùng, lúc đi qua chiếc cầu Mỹ An, xe bị tuột xích. Lúc đó tôi rất sợ hãi và bối rối vì không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào. Tôi nhanh chóng ra khỏi xe và tấp xe vào lề đường. Tôi ngồi cạnh chiếc xe đạp và đặt tay lên quay bàn đạp.Chính vì làm như vậy, phần xích ở phía sau càng trở nên kẹt. May mắn thay, một số người đi đường nhìn thấy tôi đang ngồi cạnh xe và dừng lại hỏi thăm. Sau khi nghe tôi giải thích mọi chuyện, họ xúm lại xem chỗ nào sai và sửa sợi xích. Họ giống như những người thạo nghề, phối hợp hết sức ăn ý. Một lúc sau, mọi người đã sửa được chiếc xe. Vì lo lắng chiếc xe của tôi chưa ổn định nên một bác lớn tuổi còn đi sau xe em cả quãng đường dài. Khi thấy em đến trường an toàn, bác mới quay xe ra về.
Thực sự mà nói tôi rất may mắn khi được nhiều người tốt bụng giúp đỡ như vậy. Hôm đó, trước khi tạm biệt mọi người, tôi đã rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi cũng không quên gửi lời cảm ơn đến họ – những con người xa lạ, nhưng giàu tình yêu thương.
4. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 8 mẫu số 3:
Đối với tất cả chúng ta, tình bạn là một trong những điều quan trọng và đẹp đẽ nhất mà để lại trong chúng ta đến suốt cuộc đời. Đối với tôi, tình bạn đẹp nhất là tình bạn của những ngày còn cắp sách đến trường, bởi khi đó chúng tôi chỉ là những đứa trẻ hồn nhiên, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng tới tình bạn. Lúc đó, chúng ta thân thiết và gắn bó với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề có bất cứ toan tính nào. Và tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm khó quên với Linh – cô bạn thân thời đi học của tôi.
Tôi và Linh chơi với nhau từ lớp một. Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy khi còn là một cô bé nhút nhát trốn sau lưng mẹ. Ngôi trường mới bấy giờ là một nơi xa lạ đối với tôi và tôi sợ rằng mình sẽ bị lạc ở đây. Tôi nắm cổ áo mẹ không buông. Có lẽ đúng như tôi nghĩ, ngày đầu tiên đến trường, có các cậu nhóc vô cùng thực sự sợ hãi, nên có một cô bé đã không kìm được mà khóc sau lưng mẹ. Nhưng bây giờ điều khiến tôi quan tâm lại hướng đến cậu bé tôi cậu bé đang đứng cạnh tôi. Cậu ấy không nhút nhát như những người khác, mà có vẻ rất tự tin và háo hức nhìn xung quanh với vẻ mặt rất nôn nóng. Thấy tôi nhìn, cậu bé ấy quay lại cười với tôi và nói:
Xem thêm: Quan điểm toàn diện là gì? – Luật Hoàng Phi
‐ Tớ tên là Linh, bạn cũng học lớp này à, hay bạn ra ngồi cùng với mình đi.
Tôi giật mình ngạc nhiên. Lúc này không hiểu sao tôi lại thấy cậu ta rất là đáng ghét. Cái bản mặt của cậu ta lúc này không phù hợp tẹo nào. Bây giờ tôi nhận ra rằng có thể lúc đó tôi ghen tị với vẻ ngoài tự tin của cậu ấy, hoặc có thể vì tôi để cậu ấy thấy sự ngại ngùng và xấu hổ của tôi. Tôi quay mặt đi không thèm trả lời. Thế nhưng đúng là mình tính không bằng mình tính. Từ đấy chúng tôi trở thành oan gia ngõ hẹp, thế là hai đứa chí chóe nhau suốt ngày. Cậu ta suốt ngày chọc tức tôi, lấy tôi làm niềm vui cho cậu ta. Tôi không giỏi toán nên bài kiểm tra của tôi không tốt bằng cậu ấy. Mỗi lần giờ phát bài , tôi phải giấu cậu ta điểm số của mình vì sợ cậu ta sẽ trêu mình. Tuy nhiên, không hiểu sao một lần vô tình tôi lỡ để cho cậu ấy nhìn thấy bài mình. Cậu ta nhíu mày nhìn tôi, còn mắng tôi:
‐ Sao cậu ngốc thế, bài này mà cậu cũng không làm được. Từ mai chỗ nào không hiểu thì bảo tớ.
Thế là chẳng hiểu vì sao mà kể từ đó thay vì chí chóe nhau những chuyện vặt vãnh thì giờ đây là những mẩu hội thoại cụt lủn như thế này:
‐ Cậu làm bài này đi, nhanh lên.
‐ Chỗ này mà cậu vẫn chưa hiểu sao.
‐ Đúng là ngốc hết chỗ nói mà.
Tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại không ghét cậu ấy. Thay vào đó, chúng tôi dần dần hiểu nhau hơn, và kể cả bây giờ cũng thấy lạ. Thường xuyên đấu đá nhau như nước với lửa, luôn miệng nói không thiên vị nhau nhưng mỗi khi có việc gì lại đùm bọc, giúp đỡ nhau.
Các bạn ạ, tình bạn đẹp nhất là tình bạn xuất phát điểm từ trái tim mình. Thời gian trôi qua, con người dần trưởng thành, nhưng kỉ niệm của chúng ta vẫn còn đây. Vì vậy, mỗi chúng ta hãy học cách trân trọng những kỷ niệm, để không phải hối tiếc khi để thời gian trôi qua nhanh mà không để lại bất cứ điều gì.
5. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 8 mẫu số 4:
“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, để trở về với giấc mơ ngày xưa…”. Đó là câu hát được trích từ ca khúc Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của ca sĩ Lynk Lee. Đó thực sự là nỗi lòng chung của rất nhiều người trên thế giới này. Nỗi lòng ấy chẳng có gì lạ khi những ngày tháng tuổi hồng mộng mơ ấy quá đẹp đẽ, quá tuyệt vời. Và nó càng đáng quý hơn khi đó là những kỷ niệm đẹp khó có thể quay trở lại. Cũng như vậy, tôi luôn nhớ lại những kỷ niệm đó vào mỗi buổi trưa hè.
Còn nhớ tôi là một nữ sinh cấp một nhỏ nhắn xấu xí. Bà hay so sánh tôi với một con khỉ đáng yêu. Lúc đó, giấc ngủ thực sự là cực hình đối với tôi và những đứa trẻ khác. Tôi chỉ đợi bố mẹ ngủ say, lẻn qua hàng rào thưa sau nhà, chạy ra bụi tre cuối làng tụ tập cùng đám bạn. Chúng tôi ngồi dưới bóng cây tre, cách xa cái nắng hè bỏng rát, túm tụm bên nhau nói đủ thứ chuyện trên đời. Sau đó bắt đầu nghĩ về đủ trò chơi để chơi. Thích nhất là đan chuông bằng tre và lá trúc. Những chiếc lá tre dài được bàn tay khéo léo của chúng tôi biến thành chiếc đồng hồ xanh xinh xắn. Nhưng tôi vụng về lắm, mãi không làm được. Những chiếc lá vẫn nhàu nát trong tay tôi, nhưng không hình thành cái đồng hồ. Mấy đứa khác thấy vậy lén cười phá lên làm tôi đỏ mặt. Chỉ có Cúc là không như vậy. Cậu ấy vẫn rất kiên nhẫn và dạy tôi cách đan một chiếc đồng hồ. Nhiều buổi trưa hè, hai cô trò tất bật dạy nhau đan lá dưới bóng tre ngà. Dưới sự hướng dẫn của Cúc, cuối cùng tôi đã đan thành công chiếc đồng hồ lá tre đầu tiên. Tuy nó rất xấu nhưng vẫn là thành quả tuyệt vời mà tôi cố gắng bao lâu. Cuối cùng tôi đưa chiếc đồng hồ cho Cúc và Cúc đan cho tôi một chiếc khác. Nó còn được ví như đồng hồ đôi tình bạn, chỉ cần chúng tôi còn giữ nó thì sẽ không bao giờ xa cách nhau.
Bản quyền nội dung thuộc wonderkidsmontessori.edu.vn
Bài viết liên quan